Mang tiếng đi du học nhưng đa phần các bạn trẻ Việt Nam chỉ sang với mục đích kiếm tiền. Chính vì vậy mà họ tận dụng mọi thời gian, mọi cơ hội để làm thêm gửi tiền về cho gia đình. Đã có không ít trường hợp vì làm việc quá sức mà dẫn đến đột tử. Tuy nhiên, không ít bậc cha mẹ lại không biết được sự cực khổ của con mình mà chỉ so bì tại sao con người ta gửi về nhiều tiền thế?
Nói về “miếng bánh vẽ” du học tự túc bạn trẻ có tài khoản facebook Thùy Dương đã có bài chia sẻ dài trong nhóm Cộng Đồng Việt Nhât.
Nội dung bài chia sẻ như sau:
“Đôi dòng về du học tự túc (nhật bản)
Gọi về nhà lúc nào cũng thấy mn bảo ở gần nhà có con bé nhà bà này ông nọ. Đi sau mình 3 tháng mà mỗi tháng nó gửi về nhà 4-50 triệu. Lại còn mấy tháng lại thấy về nhà một lần, quà cáp họ hàng đủ cả. Tự hỏi có khi chúng nó tìm thấy mỏ vàng ở nhật mà ko nói cho mình biết hay sao đó.
Mỗi tháng 40 triệu vị chi sau nửa năm là nó gửi về 240 triệu. Trả được chi phí sang đây luôn. Trong khi mình và đa số những người xung quanh chả có cuộc sống dễ thở tí nào. Tất bật đủ bề. Tiền ăn tiền nhà tiền sinh hoạt phí, tiền sắm sửa đồ đạc, cứ đến tháng là đổ ập một đống lên đầu. Đứa nào ngu ngơ hồi đầu mới sang chẳng may bị lừa thì còn khốn khổ khốn nạn hơn nữa. Vài đứa cuộc sống thoải mái hơn tí thì gia đình phải gửi tiền sang, còn không thì ngày 12 tiếng đi làm, 4 tiếng đi học, 1-2 tiếng di chuyển ngoài đường. Về đến nhà là mặt mũi không khác gì moi dưới cống lên, đụng vào là gắt cả thảy, đứa nào con gái ko chịu được thì khóc, thì ngủ như chết để ngày hôm sau lại tiếp tục như vậy.
Học ở tỉnh đã khó, huống hồ gì tokyo lại là thành phố đắt đỏ bậc nhất thế giới. Đành là còn trẻ, chi tiêu nào biết trước sau gì đâu, quần áo nước nhà người ta đẹp, bền, phải mua chứ? Đi học đi làm với người nước ngoài, người hàn, người trung, người đài loan, đầu tóc họ gọn gàng đẹp đẽ mình cũng phải sửa cho nó hợp môi trường chứ? Thế mới có chuyện tiền lương chưa tới tay thì đã bị các khoản nợ xé sạch còn vài đồng xu lẻ. Ở nhà thì ai biết đâu, con mình đi học ở đất nước giàu, ở thành phố lớn, sang chảnh các kiểu chứ ai biết được mọi ngóc ngách nguồn cơn?
Bánh vẽ mang tên “du học tự túc” xa nhà, xa gia đình xa bè bạn, đổi lại được gì? Được đảm bảo an ninh, cơ sở hạ tầng đẹp đẽ, tiêu tiền tệ lớn gấp đôi ở nhà, 100¥ tương đương 20k ở vn, nhưng ở nhật với 20k chỉ mua được nửa củ bắp cải, nửa thỏi socola hoặc là một cái bát nhựa trong cửa hàng đồng giá. Rồi đến ngày lễ ngày tết gọi về nhà nước mắt rưng rưng, mệt mà muốn về cũng tốn tiền nữa chứ phải muốn về là được đâu? Khổ lắm chứ sung sướng như ai cũng nghĩ đâu ạ.
Cho nên ai muốn du học ấy, xác định là nhà có tự lo được chi phí sang đây k? Vay mượn ngân hàng thì dẹp luôn, ở nhà cho ngoan. Chi phí sang xấp xỉ 2-3 trăm triệu, sang đây sinh hoạt hàng tháng 10-15 triệu tiền đồ ăn, tiền điện thoại, tiền nhà, tiền điện nước, tàu xe, tiền thuế má, chưa tính chuyện ốm đau hay nặng hơn là đi viện (nếu ngày nào cũng húp mỳ, và ở nhà trọ thuộc dạng xập xệ nhất) tất cả phải tự lo hết chứ chả ai cho không các bạn đâu, cứ sống như vậy, dành dụm lấy một tháng 20-25 triệu, rồi đóng học phí trường tiếng, học xong trường tiếng đóng học phí trường cao đẳng hoặc đại học nữa nhé. Vẫn có những người cày như trâu húc mả quanh năm suốt tháng thì sống sót được nhé, kiểu đấy tôi chả thấy được mấy người, còn đâu toàn vay mượn người này người kia, lừa lọc người này người nọ, cũng chỉ vì mẹ ở nhà gọi giục ngân hàng đến ngày đóng tiền lãi.
Đấy…tôi chả tin được có ai bằng tiền mồ hôi công sức mà tháng gửi về nhà 30-40 triệu như người nhà tôi kể. Những người đấy, tin tôi đi, họ chả khác gì cái máy chỉ biết ăn, làm, và kiếm tiền thôi chứ chả có đầu óc đâu mà học hành với chả tích luỹ kiến thức đâu. Ko tích luỹ được kiến thức phải ko? Học ngu quá cũng đ được ở lại nhé! Đi làm về rồi thì đi học, còn lên lớp ko đầy đủ ư? Ko đủ điểm chuyên cần á? Người ta đuổi về, đ có tư cách ở lại thêm đâu (thị thực cho du học sinh là 1 năm 3 tháng, hết hạn thị thực thì phải gia hạn, cục xuất nhập cảnh điều tra, nếu ko đủ điểm chuyên cần đi học, hồ sơ có vết nhơ thì còn lâu nó mới cho gia hạn) Chưa kể cái vụ vài tháng về một lần nhé. Tiền vé khứ hồi từ nhật về vn ko dưới 10 triệu đâu ạk.
Còn đâu chuyện người việt lừa người việt thì ko nói làm gì rồi, cứ có sơ hở là lấy của nhau ngay ạk, ko có tiền thì chả thế? Bần cùng thì chả sinh đạo tặc?
Vậy nhé, nhiêu đây chỉ là phần nhỏ trong số hàng tỷ điều cần lo toan ở “chân trời màu hồng không phải vn” thôi.
Tự túc ư? Đừng đùa tôi, ở nhà đi, còn đâu ko tự túc được, nhà lo được, nuôi được hẵng đi cho biết. Còn không thì chỉ sơ sẩy một bước chân, bạn sẽ có hai lựa chọn: một là quay gót ra về khóc với mẹ cạnh đống giấy nợ bên cạnh, hai là chịu khó phạm pháp, chui lủi ngoài vòng pháp luật mà sống.
Nói ra đây cho thoả nỗi lòng và cũng để mọi người ở nhà có cái nhìn chính xác hơn, du học chỉ có màu hồng khi nhà bạn buôn vàng, còn nhà bạn buôn rau hay buôn gì khác? Đừng nghĩ sang đây sẽ đổi đời, sẽ có tương lai tươi sáng hơn. Mọi thứ bạn dùng, bạn ăn bạn uống hằng ngày đều phải đổi bằng mồ hôi, nước mắt
Bài chia sẻ đã nhanh chóng nhận được sự đồng cảm của các bạn trẻ. Với những người đã và đang đi Nhật đều thấu hiểu được cuộc sống khổ cực nơi xứ người.
Đến bao giờ người ta mới chịu hiểu đúng nghĩa hai từ “du học”?