Đi du học là tự ném mình đến một nơi xa lạ, nhiều khi cô đơn phát khóc mà phải nuốt nước mắt vào trong tiếp tục cố gắng. Phải mạnh mẽ thôi, có một mình thì yếu đuối cho ai xem.

1. Là hai đứa yêu xa, những ngày lễ, nhìn thấy người ta tay trong tay mà ứa nước mắt, chỉ có thể nhìn thấy nhau qua màn hình điện thoại, khóc một hồi rồi lại động viên nhau cùng cố gắng.

2. Là những ngày giáp Tết, facebook tràn ngập hình ảnh người ta đi chợ xuân, sắm sửa bánh, kẹo, mứt, hoa mai, hoa đào, còn ta vẫn quay cuồng đi làm thêm, bài vở.

425 1 Du Hoc Sinh  Thuc Chat Cai Goi La Nho Nha La Nho Gi

3. Trước chẳng biết làm gì, giờ thì cái gì cũng phải làm. Trước ghét ngoại ngữ, chưa từng nghĩ mình sẽ ra nước ngoài. Giờ thì mỗi ngày nhai cả chục chữ Hán.

Trước đi học có người đưa rước, giờ mỗi ngày đều tự lết đi học, dậy nổi thì đi, ngủ quên thì xác định bỏ bài bữa đó. Nói được một câu đàng hoàng mà người ta hiểu thì thấy mình thiệt vĩ đại, nói người ta không hiểu thì lại dùng ngôn ngữ cơ thể.

13 tuổi bỏ hết để qua đây, đôi lúc thấy hối hận, mà đôi lúc thì thấy đó là quyết định đúng nhất mà tui từng làm được Du học sinh là khi ra đường mà nghe được 1 câu tiếng mẹ đẻ thân thương là bắt đầu vểnh tai, quan sát tứ phía. Nhìn thấy ai mang nét mặt Châu Á là nhìn người ta chằm chằm

4. Là thèm rau muống, thèm bánh tráng trộn, thèm ăn cơm nhà… Thứ gì cũng đắt cắt cổ. Mcdonalds, KFC… nghĩ tới là muốn bội thực.

5. Là tha hồ up hình Facebook khoe trường lớp sang chảnh, đường xá giao thông, con người ở bển. Xong tối về trùm mềm khóc vì nhớ quê, nhớ nhà.

6. Sốc văn hóa khi mới qua, cần thời gian để thích nghi, rất nhớ nhà. Và sốc ngược khi trở về. Cảm thấy quê hương không còn như mình tưởng.

7. Máy bay vừa đáp đất, đột nhiên nghe thấy một câu chửi thề từ ông ngồi ghế sau, thế là biết ngay mình về đến Việt Nam rồi. Sau 10 tháng xa nhà, không ngờ 1 câu chửi thề lại trở nên “thân thương” đến thế.

8. Là mỗi lần nói uốn lưỡi 7×7=49 lần, không dám chèn 1 chữ tiếng anh nào kẻo tụi bạn lại kêu mất gốc, quên tiếng mẹ đẻ.

9. Du học là nguyên đám bạn chỗ làm thấy mình ăn bánh mì phết bơ với đường, bu lại ngó như khỉ đang làm xiếc.

10. Du học sinh ấy hả. Tới cái bàn học cũng phải tự đóng, cái gì cũng phải tự làm: Giường, bàn ăn, ghế, tủ đồ… tự làm hết.

 

11. Cho dù ở Việt Nam các mày có hổ báo tới đâu, đi du học cũng sẽ thành một chú thỏ non.

12. Em tên Quỳnh. Trên trường thầy cô phát âm thành Quyên và bạn cùng lớp ghi tên em là Qeen!

13. Thanh niên du học ở đây là anh mình, và ông ấy ăn ở kiểu gì, tận 4 thằng bạn Việt cùng khu kí túc xá mà về quên 1/3 số từ tiếng Việt, đi đâu cũng bắt mình đi theo dịch.

14. Cái gọi là nhớ nhà thực chất là nhớ đồ ăn. Ngồi nói chuyện chơi một đứa nhắc bánh tráng trộn cả nhà cùng rơi nước mắt trộn nước miếng. Đêm ngủ ú ớ đọc cái menu quán trà sữa sau nhà.

15. Là tự ném mình đến một nơi xa lạ, nhiều khi cô đơn phát khóc mà phải nuốt nước mắt vào trong để tiếp tục cố gắng. Phải mạnh mẽ thôi, có một mình thì yếu đuối cho ai xem.

16. 16 tuổi ở VN chúng nó vô lo vô nghĩ, mình bưng phở, làm nail trải qua đủ cả. Đóng tiền ăn bằng tiền lương tháng. Nhiều khi nghĩ ba mẹ đang nai lưng để kiếm tiền cho mình học lại ngồi khóc một mình.

17. Là nhớ một bữa cơm mẹ nấu, đạm bạc và chỉ có một vài món rau, đậu đơn giản nhưng bát cơm đó sao lại ngon đến vậy?

Nguồn: Kênh 14


© 2024 - Tạp chí CANADA

Liên hệ

1455 De Maisonneuve Blvd. W.
MontrealQuebec
H3G 1M8 Canada 

Tìm bài