Chị kể. Chị đã thấp thỏm bấy lâu nay cái vụ này. Mà giờ thấy shock quá. Chị cũng khẽ khàng đanh đá ngọt ngào lại. Chừng nào mình dọn hết đồ ra khỏi nhà em. Dọn hết. Không chừa một cái chi hết. Một cái dấu vân tay cũng không chừa. Thì em sẽ ký cho nha.
Chị lớn hơn anh 10 tuổi. Hai người quen nhau trong những vụ làm ăn khi chị về nước. Anh độc thân trong khi chị đã có chồng con ổn định bên đây. Chị đẹp. Người đàn bà 52 tuổi đang ngồi nói chuyện với tôi thon thả một dáng như thiếu nữ với khuôn mặt sắc sảo và hai lúm đồng tiền làm mất hồn người ta khi cười. Giọng chị nhỏ nhẹ nhưng chém cái nào đau giật mình cái đó.
Anh có gánh nặng gia đình một bầy em và hai cha mẹ già. Anh không có thời gian kiếm vợ vì tối ngày cắm cúi làm ăn. Chị và anh biết nhau vậy cũng hơn 10 năm thì chồng chị bị ung thư mất lúc chị mới hơn 40. Bên kia anh làm ăn thất bại vỡ nợ bầy hầy thất chí mấy lần tính tự vận.
Hai con người hoàn cảnh như vậy đến với nhau một cách rất tự nhiên. Chị gởi tiền về cho anh trả nợ. Lo cho em anh làm đám cưới và dựng cái sạp cho tụi nó buôn bán làm ăn. Rồi bàn với anh đi học cắt tóc đi. Anh bù đắp cảnh mất chồng của chị bằng an ủi vỗ về rồi yêu đương tình tứ.
Hơn một năm chị bàn bảo lãnh anh qua theo diện vợ chồng. Để anh có cơ hội làm ăn nuôi cha mẹ già. Ròng rã ba năm chị hàng tháng gởi tiền về. Chu cấp đầy đủ. Anh siêng. Lanh lẹ. Học nghề mới mau giỏi. Chị về làm đám cưới đơn giản với anh cho đủ giấy tờ chứ hai người không ai quan trọng chuyện đám cưới. Thủ thỉ với nhau. Chủ yếu là cái tình. Sống phải chân thật với nhau nhen mình ơi.
Lúc bảo lãnh qua đây anh chỉ cần học lấy cái bằng trong một năm. Khách của anh đông vì anh khéo tay, cắt tóc cho người Châu Á rất giỏi. Mà ăn nói hoạt bát nhanh nhẹn có duyên.
Chị lấy anh tự hào đi bên cạnh anh. Thấy mình trẻ ra thấy mình có tự tin mà cũng loáng thoáng hậm hụt sợ mất anh.
Vì anh làm bao nhiêu tiền thì gởi về Việt Nam hết trơn. Anh làm từ sáng tới tối mịt mới về. Bỏ chị chỏng chơ hết sáu bảy ngày. Lấy cớ mình mới trong nghề phải chịu khó “build” khách. Hai vợ chồng hiếm khi gặp nhau. Chị có việc của chị. Anh có việc của anh. Anh về ở nhà chị. Con gái chị lớn lấy chồng ra riêng. Ban đầu anh cũng đề nghị chia trả chi phí trong nhà. Nhưng chị biểu. Anh không phải trang trải chi tiêu. Chị lo hết. Vì biết anh có gánh nặng bên Việt Nam.
Năm năm đơn điệu như vậy qua đi. Hai vợ chồng đối xử dịu dàng không bao giờ to tiếng nhưng lạt lẽo như nước ốc. Chị kể vậy. Chị mới nghỉ việc hai ba tháng nay vì bị bịnh trầm cảm. Mọi thứ trông chờ vào anh. Chị ngồi nhà nấu cơm chờ anh về. Chị ngồi nhà dọn dẹp nhà cửa làm đẹp chờ anh về. Chị muốn anh lấy vacation hai vợ chồng đi chơi. Suốt năm năm chẳng đi đâu ngoài chuyện ra tiệm tóc, đi chợ, qua bên tiệm kế bên gởi tiền Việt Nam và đi về nhà. Chị khóc vu vơ. Lo lắng vu vơ. Tối mất ngủ. Bất thần hoảng sợ những cơn mơ chập choàng một tương lai vô định.
Cái ngày anh đi thi quốc tịch đậu, anh về nhà nửa mừng nửa rụt rè thổ lộ. Đậu xong cái bằng rồi giờ không biết phải làm sao. Một câu hỏi gợi ý lững lờ bâng quơ làm chùng hết cả lòng chị.
Rồi ba tháng hai tuần ba ngày sau. Bữa đó 9 giờ đêm anh đi làm về. Nhẹ nhàng quăng ra cái tờ ly dị. Trả treo cái tình của chị và thời gian theo tiền giờ mướn luật sư. Bẽ bàng. Trơ trẽn. Trần truồng. Tẽn tò quá. Chị buồn mà không biết nên khóc hay nên cười.
Người ta không yêu nữa sống không được nữa thì ly dị cũng là phải đạo. Giữ làm chi cho khốn khổ khốn nạn cả hai.
Ngày ra tòa chấp đơn tòa hỏi anh làm có income cũng cao chị giờ thất nghiệp không có tiền chị có muốn anh phụ cấp hay không. Chị lắc đầu. Ngẩng cao đầu trả lời. Nope. Chị cười. Người ta bảo chị già rồi mà còn ngu. Người ta làm hôn nhân giả như vậy thì cũng $35,000 tới $50,000 chứ không ai cho không một cái vé sang Mỹ như vậy. Người ác hơn thì há há. Già mà không yên phận. Dại trai. Ham trai trẻ. Bị lừa cũng là đáng. Ôi nhân gian. Phũ phàng vô duyên quá trớn. Chị thu trọn mình không giao du để bớt người này người kia hỏi.
Tới đây đột nhiên chị bật cười. Hên là chị nghe lời khuyên của cô em gái. Sang quyền đứng tên ngôi nhà cho con gái trước khi cưới anh. Chị nói. Em gái chị. Mới đây sang thiền chung với chị. Ôm chị một cái. Em đã nói với chị rồi. Ừ. Em đã nói với chị như thế. Chị nói. Gia đình chị là cái cây to tỏa bóng ngọt dịu dàng ôm chặt lấy chị trong những lúc này.
Căn nhà trống không. Sau khi anh đã dọn tất cả. Mà anh cũng không có chi nhiều. Vài thùng đồ vài bộ quần áo và mấy giỏ đồ nghề cắt tóc. Với. Cái bằng quốc tịch chị mua cái khung kiếng gỗ đen ở Target hết $20 chúc mừng anh lúc ba tháng trước.
Chị ngồi xếp bằng tròn giữa nhà. Nhắm mắt đắm mái tóc dài phủ mông ngồi nghe nhạc thiền. Thoang thoảng mùi nhang cho một cuộc tình. Cho quên. Cho khóc. Giờ thì những giọt nước mắt không còn vu vơ nữa. Mà có tên có hình có tuổi. Vì chị biết vì sao chị khóc. Ngôi nhà này, trái tim da thịt này, mái tóc này, chỉ là tạm bợ dừng chân của anh trong lúc cơ nhỡ. Xong việc thì anh đi.
Còn chị thì chưa xong việc. Công việc của chị. Bây giờ. Ráng làm sao bỏ cái hận trong lòng. Tha thứ cho quá khứ. Chẳng biết là lỗi của ai. Giờ mà ngồi hỏi tại sao mà ra nông nỗi. Cũng chẳng biết để làm chi.
Anh mang hết dấu vân tay của anh đi. Còn những vân tay hằn học hận thù xếp lớp xếp lớp dày cui con tim đang nức nở trong vòm ngực của chị. Chị biết phải tự mình xóa và gỡ từ từ cho hết. Đời phù du. Tình tạm bợ. Hy vọng lòng hận thù cũng tạm bợ phù du. Nghĩ vậy. Để mà vứt bỏ. Cho thanh thản mà bước tiếp những quãng đường còn lại.
Nguồn: Mandoline Huỳnh.